- 420k
- 1k
- 870
Trước khi mở đầu bài viết này, rõ ràng đối tượng mà tôi đang muốn nói đến ở đây là những sinh viên, những người có cơ hội và may mắn khi được học tập 4 năm tại một môi trường mở mới. Tôi không biết những bạn ở thành phố thì cảm giác thấy ra sao nhưng với những người ở tỉnh lẻ lên như chúng tôi, đó là sự tự hào không tên, sự kiêu ngạo hào nhoáng, và có lẽ cũng là giấc mộng của rất nhiều người. Đây là chủ đề của 1 nhánh nhỏ nói riêng về một nguồn nhân lực sắp được ra lò.
Bốn năm học đại học, quả thực bạn vô cùng tràn đầy năng lượng và thời gian và năng lượng của một người trẻ tuổi. Thế nhưng, không phải ai cũng biết cách tận dụng những điều quý giá đó để trải nghiệm, va vấp và trưởng thành. Bạn có biết bạn có thể làm bao nhiêu việc tuyệt vời trong khoảng thời gian này, hơn chỉ là để chơi bời, ngủ nghỉ và kể cả… học hành. Tôi nói vậy, nhưng có nghĩa bạn hiểu lầm theo suy nghĩ là “không cần học” nhé! tất nhiên việc đến trường và nghe giảng để vượt qua kì thi là rất quan trọng, nhưng bạn biết đấy, tuổi trẻ, nhất là thời sinh viên, là lúc để bạn khám phá những chân trời mới và phát triển những kỹ năng mà bạn chưa có.
Bởi vậy, trong ngày tay được cầm tấm bằng đại học, hai chân bước ra khỏi cổng trường, không ít người đã phải tiếc nuối về những năm tháng đã qua. 4 năm quý giá, những điều cần làm lại chưa làm, những cái đáng để tận hưởng lại chưa tận hưởng. Trong suốt quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời ấy, có rất nhiều bạn sinh viên đã thừa nhận rằng họ đã để lãng phí rất nhiều cơ hội.
4 năm học và một cái CV trống rỗng
Những ngày sắp tốt nghiệp này đối với tôi còn hơn cả ngồi trên chảo lửa vậy. Lúc nào trong đầu mình cũng canh cánh một câu hỏi: “Nên viết gì vào CV bây giờ?” 4 năm trong đại học sắp hết và nhìn lại thì thấy mình chẳng làm được gì, học chẳng giỏi mà cũng không có kinh nghiệm làm việc hay thành tích gì. Và giờ thì cứ “nhảy việc” liên tục. Tự dưng mình chán bản thân kinh khủng vì đã quá lãng phí thời gian.
Tan học lại đi ăn vặt thịt nướng, thịt xiên, uống trà đá, không thì đi shopping mua sắm với bạn. Tối về nhà thì tiếp tục dán mắt với laptop, điện thoại, xem phim, hay đi cà phê hoặc trà đá tối. Tiểu luận, bài tập nhóm, present, thi giữa kỳ rồi cuối kỳ, tất cả cứ thế trôi qua mà chẳng đọng lại được gì cả. Làm sao mà đọng được khi cái gì cũng chỉ làm qua quýt cho có, kỳ thi đến thì chỉ học trước 1-2 tuần thậm chí còn trước 1 ngày thi con bạn thân chúc “ngày mai thi làm bài thật tốt nhé!” mới nhận ra rằng [OMG ngày mai thi!!!!]
Hồi năm nhất, năm hai thấy bạn bè hoạt động câu lạc bộ, đi tình nguyện, chạy chương trình này nọ thì mình cùng với mấy “chiến hữu” ra Viking lướt web, chơi game; không thì đi mua sắm, xem phim, tụ tập đàn đúm; về nhà đọc truyện, tám với lũ bạn thân.
Đến năm ba, năm bốn, bạn bè bắt đầu đi làm, đi thực tập chỗ này chỗ kia, thì mình vẫn tiếp tục mải miết với những cuộc vui thâu đêm suốt sáng …
Học hành thì thôi rồi chẳng buồn nhắc đến, bảng điểm thì đủ cả A B C D F (mà F còn nhiều hơn A). Hoạt động ngoại khóa? Không - Kinh nghiệm làm việc? Không - Giải thưởng? Không - Kỹ năng? Không. Đến cả sử dụng Excel với Word cũng không xong. Mọi thứ đều là con số 0 tròn trĩnh, khiến mình ngồi hàng giờ mà chẳng biết cho gì vào CV […]
Tấm bằng xuất sắc đầy tiếc nuối
Cũng chẳng biết đây đã là lần thứ bao nhiêu tôi đi xin việc. Có việc thì qua được vòng phỏng vấn thì lại nhảy việc, có việc thì xin mãi cũng không xong và kết quả dường như các lần sau lại giống các lần trước đó, cảm giác bế tắc kinh khủng khi nhà tuyển dụng đưa ra cho tôi câu hỏi: “Ngoài tấm bằng xuất sắc này ra, em còn có kĩ năng hay kinh nghiệm gì khác hay không?” số không tròn trĩnh trong đầu là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ đến khi đó.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Để biết thêm các thông tin hữu ích khác mới quý bạn đón đọc tại: http://hrchannels.com/
-------------------------------------------------------------------------------------------
Đừng để “sau này” rồi mới dám trải nghiệm
Tôi vừa mới đọc được ở đâu đó bảo rằng, cuộc đời là một cuốn sách, và ai không du lịch sẽ chỉ đọc được 1 trang. Vậy thì cuộc đời của bạn mới chỉ có 1 trang rồi… Tốt nghiệp với tấm bằng giỏi và vừa mới kiếm được 1 công việc ổn định, sau cùng tôi cũng nhìn lại quãng thời gian khấp khửu, vừa tiếc vừa xót, và cũng rưng rức cảm động. Tôi tiếc vì đã bỏ lỡ vô vàn thời gian quý báu cho những vật chất phù phiếm, tôi xót vì đã tiêu tốn không ít tiền bạc, mà không suy nghĩ về cách tiết kiệm để có 1 khoản đầu tư trong tương lai,… nhưng thay vì những tiếc nuối đó, có một điểm duy nhất mà tôi thấy đã thật may mắn khi không bỏ qua. Sẽ thật sự tiếc nuối quãng đời sinh viên nếu không có những chuyến du lịch.
Tôi biết có rất nhiều bạn đã tiếc nuối, vì cả quãng thời gian hồi sinh viên đã bỏ phí và chỉ ru rú trong cái vỏ kén dày đặc. Có thời gian và bạn bè thì không đi vì sợ và ngại, để qua 4 năm nhìn lại, trải nghiệm thời sinh viên của ngoài ăn học, làm thêm thì chắc là một trang giấy trắng tinh tươm […]
Những người bạn 4 năm không nhớ nổi tên
Tôi đã được nghe Hằng, một cô bạn đã khóc tức tưởi và tâm sự với tôi rằng : “tôi tiếc quá bà ạ, ngay từ đầu tôi biết cách mở rộng mối quan hệ hơn thì có lẽ giờ cũng đã không chật vật thế này!” Suốt bốn năm đại học, cô bạn đó luôn đạt được học bổng, nhưng cô ấy lại chẳng có lấy nổi một đứa bạn thân và chỉ có hai loại bạn, một là bạn xã giao, hai là những đứa chơi được. Bạn xã giao là những người cô ấy gặp một vài lần hoặc là mấy người cùng lớp hoặc chỗ làm thêm, có thể nhớ mặt nhưng mà chẳng nhớ tên, chẳng rõ tính cách ra sao. Lượm họ vào danh sách bạn bè rồi để đó, về cơ bản là không quan tâm. (có lẽ tôi cũng được liệt vào danh sách những đứa chơi được của cô ấy – là người thường hay ngồi cạnh nhau trên lớp, để đến lúc thi cử, bài tập nhóm thì có người để nhờ vả giúp đỡ. Cả năm may lắm đi ăn uống với nhau được 1 lần và chẳng bao giờ chia sẻ bản thân với chúng nó. Chỉ có thế, hết đại học là hết liên hệ! […]).
Không quan tâm với mọi người xung quanh, có nhiều chuyện muốn nói mà chẳng tìm được một ai để chia sẻ.
Ngược lại, là tôi, tự nhận là một kẻ thích nghi với môi trường giống tắc kè, tôi dễ dàng hòa nhập và quen biết với 1 nhóm bạn ngay từ khi quân sự - chúng tôi đã chơi rất thân với nhau. Có thể thời điểm này tôi thực sự thấy tiếc về những cuộc chơi tiêu tốn tài chính đẫm máu. Nhưng thực sự tôi không hề tiếc vì quãng thời gian thanh xuân của tôi đã có đủ hạnh phúc trọn vẹn của hai chữ “tình bạn” mà hầu hết ở đại học không có.
Và giờ đây, khi ngó đồng hồ tích tắc từng giây đến 17h30 để có thể tan làm, một ngày dài đến công ty với bạn đồng nghiệp và sếp, những con người tuy ở cùng 8 tiếng 1 ngày nhưng cũng chỉ dừng ở mức xã giao, mà thậm chí lắm lúc còn ganh đua, đố kỵ và lợi dụng nhau… Tôi không còn thấy được sự nhiệt huyết năm nào mà tôi đã từng có. Nghĩ về cô bạn cùng học, sự tiếc nuối của cô ấy, tôi tự hỏi: “Liệu quãng đời sinh viên chỉ cần cù đèn sách có tốt?”
Còn về được với bố mẹ bao nhiêu lần nữa?
Khi nhìn vào một người như tôi, chắc hẳn người ta phải cảm thấy ngưỡng mộ nhiều lắm. Phải, vừa mới tốt nghiệp đại học 2 năm đã sở hữu một mức lương đáng ngưỡng mộ cùng một công việc giúp tôi có thể được đi đây đi đó. Bạn gái xinh, tiêu pha thỏa thích, ngay cả chiếc xe mà tôi đi bây giờ cũng được mua bởi chính những đồng lương mà tôi kiếm được.
Thế nhưng, những điều ấy có đủ để nói về tôi là một kẻ thành công hay chưa? Không, có lẽ tôi chưa bao giờ là một kẻ thành công trên quãng đường đời này. Là bởi đằng sau những ánh hào quang chói lòa đó, tôi chỉ là một thằng con bất hiếu […]
Lớp vỏ bọc mang tên “an phận”
Cuộc sống của tôi là một chuỗi đi đi, về về. 7h30 sáng bắt đầu lên công ty để xử lí những công việc giấy tờ nhàm chán, đến 5h30 chiều lại quay trở về nhà để ăn tối cùng gia đình. Vòng lặp cứ thế tiếp diễn từ thứ 2 đến thứ 6. Không thử thách, không áp lực, mức lương cũng không quá cao nhưng được hai chữ “an phận”.
Thế nhưng, những điều ấy có đủ để nói về tôi là một kẻ thành công hay chưa? Không, có lẽ tôi chưa bao giờ là một kẻ thành công trên quãng đường đời này. Là bởi đằng sau những ánh hào quang chói lòa đó, tôi chỉ là một thằng con bất hiếu […]
Yêu hay cưới
Mỗi lần về nhà lại là một lần mệt mỏi. Vừa mới ra trường chưa đến 1 năm, nhưng tôi đã nghe đến thuộc lòng những câu mà bố mẹ cô dì chú bác nói với mình mỗi khi nhìn thấy mặt. “Có người yêu chưa? Bao giờ cưới? ” Mấy câu đấy còn nhẹ nhàng. Nặng nề hơn kiểu “Mày sắp ế rồi! Có cần bố làm mai cho không? Bây giờ có chó nó lấy mày!” cũng có. Nghe nhiều đến phát ngán! […]
Suốt 4 năm đại học tôi không có lấy một mảnh tình vắt vai. Cũng có để ý nhiều người nhưng chẳng tiến đến tình yêu được. Bây giờ nghĩ lại mới thấy tiếc. Hồi đó đặt nhiều tiêu chuẩn cho người yêu mình quá, cứ phải nhất nhất tìm được người như thế thì mới yêu. Rồi thì sợ yêu rồi lại chẳng thoải mái như bình thường, sợ phải thay đổi khi yêu, nên kệ, chẳng yêu ai hết, thích ai thì cũng chỉ đứng nhìn từ xa chứ chẳng dám tiếp cận […]
Mải miết với cuộc sống đại học, 4 năm trôi qua tôi đã vô tình để tuột khỏi tay những tình cảm trong sáng vô tư, mà bây giờ muốn trải nghiệm thì chắc cũng không được nữa rồi...
…